Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

VÂNG PHỤC

OBEDIENCE – VÂNG PHỤC

“Vâng phục đi trước, phước hạnh theo sau.”


NHỮNG NGƯỜI TRUNG TÍN LẮNG NGHE TIẾNG NÓI ĐỨC CHÚA TRỜI

   Abert Schweitzer là một nhạc sĩ kiêm bác sĩ vĩ đại đi tới Châu phi để truyền giảng và giúp đỡ người bệnh. Có lần ông đi ngược dòng sông trên chiếc ghe chất đầy đồ dự trữ cho bệnh viện mà ông xây dựng trước đó. Khi họ đang đi ngược dòng, ông để ý thấy một thân cây đã đổ xuống dòng nước. Nếu họ đụng vào nó, chiếc ghe sẽ chìm và họ sẽ chết đuối.
  Sau chuyến thăm bệnh viện, Albert trở lại xuôi dòng sông. Trời quá khuya và tối tăm. Ông đã cảnh báo những người đàn ông không được chèo ghe quá gần bờ sông mà ở gần giữa dòng hơn. Thình lình Chúa phán với Albert đi chậm lại vì họ đang đến quá gần bờ. Tất cả những người đàn ông nói không phải vậy và họ đang ở vào vị trí thuận lợi, vì thế Albert lại ngồi xuống.
  Tôi cho rằng họ biết rõ hơn, ông nghĩ. Suy cho cùng họ đã đi lên xuống dòng sông này biết bao lần rồi và mắt họ đã được tập luyện để nhìn vào khu rừng tối mò. Mắt tôi không tốt bằng mắt họ mà!
  Thình lình Chúa phán lại vào lòng Albert, lần nầy với lời cảnh báo mạnh mẽ hơn nhiều, “Con cần vâng lời Ta nếu không tất cả các con sẽ chết đuối!”
  Albert nhảy lên và ra lệnh cho những người đàn ông ngay tức khắc di chuyển chiếc ghe ra xa hơn ở giữa sông. Ngay khi vâng lời, thình lình họ trông thấy một khối khổng lồ tối mịt của cái cây to tướng bị ngã xuống nước. Nếu họ không lách sang một bên ngay lúc đó, chiếc ghe chắc sẽ bị vỡ tan thành mảnh vụn!
  Có lần Albert viết một thông điệp cho những cậu trai và cô gái ở Anh: “Tình yêu Đức Chúa Trời nói với chúng ta trong lòng chúng ta và cố gắng làm việc qua chúng ta trên thế gian này. Chúng ta phải lắng nghe tiếng nói của Ngài khi trẻ trung để chúng ta có thể trở nên con cái Đức Chúa Trời. Hạnh phúc cho ai lắng nghe và vâng lời Ngài.”
   
Albert Schweitzer (1875-1965)
Một bác sĩ truyền đạo ở Cameroon và Châu phi French Equatorial (nay là Gabon). – Em có thể tìm thấy những quốc gia này trên bản đồ không?

CÂU HỎI

. Em nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu Albert đã không nói bất cứ điều gì? Em có bao giờ thoát khỏi sự nguy hiểm bằng cách lắng nghe lời cảnh báo? Hãy kể về điều đó.



MÙA GẶT

  Tên tôi là Irene. Mẹ tôi luôn nói tôi là một cô gái rất hiếu động và thích sôi nổi! Tôi rất tò mò và muốn thử những điều mới lạ. Tôi nghĩ rằng mình thông minh và hiểu biết nhiều, và tôi không thích người khác bảo tôi phải làm gì. Tôi nghĩ tôi biết nhiều điều nhất. Tôi muốn kể với bạn một câu chuyện thật đã giúp tôi hiểu được rằng không phải lúc nào tôi cũng đúng và lắng nghe, vâng lời về những điều người ta cảnh báo bạn mới thật sự là khôn ngoan.
  Mặt trời đang chiếu sáng, thật là một ngày ấm áp và tươi sáng. Tôi thức dậy với niềm vui trong lòng, như tôi đã mong đợi ngày này, và cả những ngày tiếp theo đó nữa. Bây giờ là vào mùa thu hoạch - khi những cây ăn trái đã sẵn sang cho vụ mùa ngon lành của chúng, những bụi cây đầy sắc màu và được phủ đầy những quả mọng. Mọi thứ tươi đẹp biết bao! Mọi thứ dường như sống động và đầy diệu kỳ, và hôm nay là ngày chúng tôi bắt đầu những việc hằng ngày đầy yêu thích: thu hái trái cây, quả mọng, và hạnh nhân.
  Trong những tuần trước, bạn tôi và tôi đã làm việc chăm chỉ để đan những chiếc giỏ mới chuẩn bị cho vụ mùa này. Đây là số công việc chúng tôi làm mỗi năm. Đó là phần việc trong năm ưa thích của chúng tôi. Những trai làng chúng tôi sẽ đi săn và các cô gái sẽ thu hái trái cây, quả mọng và hạnh nhân, cũng như giúp các bà mẹ nấu nướng và chuẩn bị thức ăn. Một số đàn ông sẽ lấy mật ong, và những cô gái chúng tôi sẽ phơi khô trái cây để dành cho những tháng tới.

  “Hãy đến, đến đây, các con. Chúng ta hãy giặt giũ trên dòng sông này và chuẩn bị cho một ngày bận rộn phía trước”, mẹ nói khi tất cả đi ra khỏi giường và chạy tới mép sông. Đây là công việc thường ngày của chúng tôi, nhưng chúng tôi hiếm khi thực hiện nhiệm vụ đơn giản này cách hứng thú như thế. Chúng tôi ăn sáng và dọn dẹp sạch sẽ chỗ ở nhanh chóng, hăm hở bắt đầu công việc trong ngày.
  Khoảng đất trống của làng gồm một đài kỷ niệm nhỏ bằng đá và ít đá tảng bao quanh một mảnh vườn đơn sơ với ít cây cối và hoa. Tôi gặp một số bạn ở đó. Mỗi một người chúng tôi mang theo bộ sưu tập quí báu – là những chiếc giỏ mới làm bằng tay. Sau khi chào hỏi nhanh chóng, chúng tôi đi tới khu vực nhiều cây ăn trái và các bụi cây quả mọng.
  “Tớ sẽ bắt đầu ở đây”, một trong những cô gái nói. “Còn mình sẽ bắt đầu ở kia”, một người khác cùng nói. Tất cả chúng tôi đi tới những cây hay những bụi cây khác nhau, và bắt đầu hái quả. “Mình sẽ bắt đầu hái cây mọng”, tôi nói với chính mình, rồi tôi tìm đường đi qua những bụi cây trải dài tới tận chân trời.
  Có một số loại trái cây và quả mọng ăn rất bổ dưỡng, còn những cây khác Mẹ bảo chúng tôi không ăn được. Một số cây, cây mọng và trái cây chung quanh thật sự rất độc. Lúc đầu, các bà mẹ đã từng đi chung với chúng tôi để chỉ chúng tôi biết nên hái cây nào và không được hái cây nào, nhưng vì bây giờ chúng đã lớn hơn một tí nên họ tin tưởng và để chúng tôi làm công việc này một mình.
  Mẹ đã bảo tôi rằng hầu hết quả mọng đều ăn được, nhưng có một cây mâm xôi đen bóng láng nào đó chúng tôi không bao giờ được ăn. Tôi thường tự hỏi chúng có vị như thế nào nhỉ, và tôi không nghĩ chúng sẽ gây ra bất cứ tổn hại thực sự nào cho tôi, vì chúng trông dường như rất ngon lành. Mẹ đã bảo chúng sẽ làm tôi buồn nôn nếu tôi ăn phải, nhưng là một cô gái tò mò, đôi khi tôi muốn chính mình phải tìm hiểu sự thật.
  Tôi đang hái tất cả những quả mọng ngon lành có thể tìm thấy cho đến khi tôi lại gần một bụi đầy những quả mâm xôi óng ánh nhỏ bé mà mẹ đã cảnh báo tôi không bao giờ ăn. Nếu tôi thử một quả thì có sao không? Tôi nghĩ. Mẹ sẽ không bao giờ biết. Lúc đó nếu chúng có vị ngon, và tôi sẽ không bị bệnh, tôi chắc chắn tôi sẽ không bệnh đâu, mọi người cũng có thể thưởng thức chúng. Chúng trông rất ngon lành, và năm nào tôi cũng thèm muốn ăn chúng. Có lẽ chưa ai đã thực sự nếm thử chúng; có lẽ chúng tôi sẽ thiệt thòi khi bỏ lỡ một loại quả mọng ngon lành. Tôi hái một quả, quan sát nó một lúc rồi tôi nếm thử. Vị không quá tồi. Tôi quyết định ăn thêm quả nữa, và rồi một quả nữa, rồi quả nữa. Tôi không nói với bất kỳ người bạn nào về những gì tôi đã làm.
  Sau một ngày dài làm việc vui vẻ và vất vả, chẳng bao lâu trước khi mặt trời bắt đầu lặn, chúng tôi trên đường về nhà. Nhưng tôi bắt đầu cảm thấy rất buồn nôn. Xét cho cùng, có lẽ tôi không nên ăn những trái mọng đó, tôi nghĩ. Tôi đang cảm thấy buồn nôn vô cùng, và dường như mọi việc càng lúc càng trở nên tồi tệ hơn. Tôi rất tiếc. Tôi rất tiếc. Tôi hy vọng mẹ sẽ không bực mình với tôi.
  Mẹ đã không khó chịu khi tôi kể cho bà biết tôi đã làm gì. Tôi bắt đầu cảm thấy càng lúc càng tệ hơn. Tôi bị bệnh vì sốt và không thể ăn được gì cả. Sau đó tôi phải nằm trên giường vài ngày. Tôi đã không thể vui vẻ tận hưởng đầu mùa thu hoạch, vì tôi đã không vâng lời và không lắng nghe mẹ tôi khi mẹ bảo tôi không được ăn trái mọng.
  Bị bệnh nằm trên giường trong suốt một số ngày vui vẻ nhất trong năm là cái giá cao tôi phải trả vì nghĩ rằng tôi hiểu biết hơn mẹ. Tôi đã thực sự học bài học cho mình, và cố gắng nhớ ngày đó vào bất cứ khi nào tôi đứng trước một quyết định về việc có nên vâng lời hay đi theo đường riêng của mình. Tôi biết rằng những ai lớn tuổi hơn và khôn ngoan hơn thường thường biết nhiều nhất, và họ không bảo cho chúng ta các thứ này nọ chỉ để làm cho cuộc sống khó khăn. Họ cảnh báo chúng ta về những nguy hiểm và cố gắng hướng dẫn chúng ta vì họ yêu thương ta.

CÂU HỎI
. Sai lầm của Irene là gì?
. Đức Chúa Trời cho phép xảy ra chuyện  gì để cho cô bé học được bài học của mình?
. Tại sao vâng lời cha mẹ và thầy giáo là tốt hơn?
. Chúng ta sẽ hạnh phúc hơn nếu chúng ta vâng lời phải không? Tại sao?
. Em có bao giờ làm điều gì đó đáng lẽ em không nên làm và rồi hối tiếc sau đó? Hãy kể về điều đó.


BỨC ẢNH
  Mẹ đang diện quần áo đẹp, và Johnny rất phấn khởi. Mẹ sẽ đi đâu nhỉ? Tại sao mẹ lại hào hứng đến thế? Nó mong chờ, và không lâu sau nó nghe thấy, “Con trai, mẹ muốn con sẽ là một đứa con trai ngoan. Mẹ sắp sửa đi công tác đặc biệt, và mẹ muốn con hứa con sẽ ở trong nhà với cô Mary. Con sẽ là đứa con trai ngoan chứ?”
  “Vâng, thưa mẹ.”
  “Con thực sự hứa không? Con sẽ không ra ngoài cho tới khi mẹ về chứ?” Johnny gật đầu.
  Mẹ nó chào tạm biệt cô Mary trong nhà bếp, cầu nguyện cho Johnny và đi xuống cầu thang trước. Johnny leo lên cửa sổ để nhìn theo mẹ. Nó cảm thấy thú vị với điều bí mật này. Mẹ đang đi đâu nhỉ?  Áp mặt sát dính vào cửa sổ, nó nhìn theo cho tới khi mẹ đi khuất. Rồi nó chạy tới cầu thang, và thấy mẹ mất dạng quanh góc phố ở cuối đường. Điều này thật là thú vị.
  Mẹ đang đi đâu nhỉ?  Vội vàng, nó nhìn vào nhà bếp nơi cô Mary đang bận rộn với đống chén bát. Rồi nó chạy xuống phố và thấy mẹ nó đang bước vào một cổng vào lớn của một ngôi nhà rộng rãi. Nó cảm thấy như nó là một thám tử đang sắp sửa khám phá ra một bí mật vĩ đại. Nó lắng nghe và nghe thấy nhiều giọng nói. Một người đàn ông lạ đang nói một điều gì đó, và mẹ nó trả lời một cách dịu dàng.
  Nó tìm một chỗ tựa chân trong bức tường, và khéo léo trèo lên nhìn vào trong vườn. Mẹ đang ngồi quay lưng về phía nó, và phía trước bà là một người đàn ông thu mình phía sau một chiếc hộp ngộ nghĩnh có chân chống. Nó nghe người đàn ông nói, “Nào!” và một tiếng tách tiếp theo sau. Các em biết không, câu chuyện này đã xảy ra cách đây lâu lắm, và vào lúc đó những chiếc máy ảnh như người đàn ông này đang sử dụng là rất mới mẻ. Johnny chưa bao giờ nhìn thấy chiếc máy ảnh như thế. Nó không thể hình dung đó là cái gì.
  Rồi mẹ nó đứng lên và bắt tay với người lạ và bắt đầu ra về. Khi bà quay về phía cánh cổng, Johnny xuống lòng đường và chạy nhanh hết sức để đến quanh góc phố trước khi mẹ nó tới đường. Nó hoàn toàn không kịp thở khi về đến nhà, nhưng lúc mẹ bước vào thì nó đang ngồi yên lặng đọc sách.
  “Chà, Johnny, con là đứa con trai ngoan từ lúc mẹ đi ra phải không?”
  “Vâng, thưa mẹ.”
  “Con ở đây với cô Mary à?”
  “Vâng, thưa mẹ.”
  Bà mỉm cười, hôn nó và nói, “Giỏi lắm, vì mẹ đã về nhà, chúng ta có nướng bánh qui như chúng ta đã dự tính.” Đôi mắt Johnny sáng ngời lên sung sướng. Nó có người mẹ tốt nhất thế gian. Nó cảm thấy hơi có lỗi vì đã lừa dối mẹ, nhưng nó cố gắng không lo lắng về chuyện đó nữa. Xét cho cùng, nó nghĩ, chẳng có làm thiệt hại ai và nó không bị bắt gặp.
  Nhiều ngày trôi qua, mẹ nó dường như đang mong đợi một lá thư rất đặc biệt. Khi lá thư đến, mẹ phấn khởi, và một lần nữa Johnny tự hỏi điều gì đã xảy ra. Nó thấy mẹ cẩn thận tháo giấy bọc ra, và xem kìa, trong đó có vài mảnh giấy bóng sáng với hình mẹ nó trên đó!
  “Nhìn này, Johnny!” mẹ nói cách hào hứng, “Con có muốn thấy điều ngạc nhiên cho bố không? Đây là những tấm ảnh. Hôm bữa, mẹ nhờ người ta chụp cho mẹ để mẹ có một món quà đặc biệt tặng bố nhân ngày sinh nhật hôm nay!”
  Hóa ra tất cả mọi chuyện là như thế! Bây giờ Johnny mới hiểu. Chiếc hộp lạ lùng đó là cái gì.
  Mẹ ngắm nghía những tấm hình một lát, và rồi chậm chậm đưa sang con trai. Hầu hết những tấm ảnh mẹ để sang một bên, nhưng mẹ còn giữ lại một tấm trong tay. Johnny nhìn vào tấm hình đó, và thấy mẹ ngồi trên một cái ghế trong khu vườn; mẹ đẹp và đang mỉm cười. Nó nhìn lên trên gương mặt mẹ, nhưng bây giờ mẹ không mỉm cười.
  Mẹ có vẻ giận lắm. Mẹ xoay nó ngồi đối diện lại với mình và hỏi, “Mẹ nhớ hôm nọ con bảo với mẹ rằng con đã ở nhà với cô Mary.”
  “Vâng, thưa mẹ.”
  “Ồ, Johnny, mẹ e rằng bây giờ con không nói sự thật với mẹ, còn hôm bữa thì con không vâng lời.”
  Johnny có vẻ bàng hoàng, và mẹ tiếp tục, “Hãy nhìn vào tấm hình này!” Bà cho nó xem tấm hình cuối cùng - và này, sau cái ghế bà đang ngồi, ta có thể nhìn thấy rõ ràng một thằng bé đang nhìn qua bức tường. Ngón tay bà lướt trên tấm hình và dừng lại ngay phía dưới, đôi mắt nó chăm chú nhìn vào khu vườn, và mẹ hỏi, “Không phải con đó sao? Con theo mẹ để xem mẹ sẽ đi đâu. Con trèo lên tường và nhìn vào khu vườn đúng lúc người đàn ông lịch sự đang chụp cho mẹ tấm hình.”
  Mẹ hình như đang sắp khóc. Mẹ thật thất vọng về Johnny, và buồn rầu nói với nó rằng mẹ sẽ không đưa nó đến khu vui chơi chiều hôm đó như đã dự tính.
  Johnny rất hối hận. Nó đã hiểu ra câu Kinh thánh này là đúng: “Hãy biết chắc rằng tội sẽ đổ lại trên các ngươi” (Dân-số 32:23).

CÂU HỎI
. Em có bao giờ bị phát hiện nói dối chưa? Hãy kể về chuyện đó. Em đã học được những bài học gì từ chuyện đó?
. Chắc chắn chúng ta sẽ không phải luôn bị chụp hình khi chúng ta đang làm điều gì đó sai trái hay không vâng lời, nhưng Ai luôn luôn thấy chúng ta? Hãy thảo luận câu Kinh-thánh “Mắt Chúa ở khắp mọi nơi, xem xét kẻ gian ác và người lương thiện” (Châm-ngôn 15:3).

                                 
BÉ SỮA, CHÚ BÊ CON
   Chào các bạn! Mình là bê con tên gọi “Bé Sữa!” Mình được sinh ra sau mùa mưa, và sống với một đàn bò do một người chăn bò thực sự chăm sóc.
  “Ồ, đây quả là một con bê con đặc biệt!” người chăn bò tuyên bố. “Ta chắc rằng một ngày nào đó con sẽ trở nên một cô bò sữa xinh đẹp to lớn! Khi điều đó xảy ra, con sẽ có sữa cho cả gia đình ta uống, và còn có thể bán ra chợ để mua thực phẩm. Vì vậy ta quyết định sẽ gọi con là ‘Bé Sữa”, vì con sẽ có một công việc quan trọng khi con trưởng thành!”
  Khi còn rất bé, tôi không hiểu mọi thứ về thế gian rộng lớn quanh tôi đây, vì vậy tôi ở rất gần với những cô chú bò sữa lớn hơn, và cũng ở với người chăn bò nữa. Tôi đi theo bất cứ nơi nào họ đi, và người chăn bầy luôn luôn cung cấp thức ăn bằng cách đưa chúng tôi đến những cánh đồng đáng yêu đầy cỏ xanh mơn mởn, nơi chúng tôi yêu thích được gặm cỏ.
  Nhưng theo thời gian, khi tôi bắt đầu lớn hơn, tôi bắt đầu tò mò hơn để khám phá những nơi khác mà tôi nghĩ cỏ sẽ xanh hơn. Tôi có thể chạy nhanh hơn những con bê khác nhiều, và vì thế tôi thường dẫn đường cho chúng theo sau, thay vì để người chăn bò dẫn đường. Tôi thường đi trước theo hướng khác; nghĩ rằng tôi hiểu biết nhiều hơn người chăn bầy và ông ta thường phải gọi tôi trở lại theo sát bên ông.
  “Bé Sữa! Trở laị đây nào!” ông nói. “Trước hết ta cần đếm lại toàn bộ đàn bò để chắc rằng không con nào đi lạc! Con không được cứ tiếp tục chạy trước ta như thế, nếu không con có thể sẽ quên đường!”
  Ngay cả Bò Mẹ cũng nhắc tôi nhớ đi sát bên người chăn bầy.
  “Bây giờ hãy nhớ, Bé Sữa, người chăn bầy của chúng ta biết điều gì tốt nhất cho chúng ta, vì vậy tất cả chúng ta cần ở với nhau và theo sát ông ta!”
  “Vâng, thưa mẹ”, tôi nói. Mặc dù lời nói của tôi là đồng ý, nhưng lòng tôi và tư tưởng tôi thường cách xa lời khuyên khôn ngoan của bà, và một hôm tôi phạm phải một sai lầm rất tồi tệ:
  Con đường lên ngọn đồi thật khó đi, tôi tự nghĩ. Những con bê con khác chỉ theo người chăn bầy vì chúng không tự mình suy nghĩ được. Nhưng tôi thông minh hơn chúng, vì vậy tôi sẽ đi con đường khác. Tôi chắc chắn tôi có thể tìm một con đường ngắn hơn quanh ngọn đồi dốc đứng này!
  Vì vậy tôi bỏ đi một mình xuống con đường khác, nghĩ rằng tôi hiểu biết hơn. Tôi rất chắc chắn những điều mình đang làm, cho tới khi thình lình một chiếc xe tải thật to đến quanh một góc đường ở tốc độ rất cao, và hầu như chạy đâm vào tôi! Người tài xế thấy tôi trên đường và trượt tới dừng lại ngay kế bên tôi, và nhiều người chạy đến và la hét. Tôi rất sợ, nhưng vì tất cả lộn xộn ồn ào, người chăn bầy nghe thấy được và chạy trở lại để cứu tôi.
  “Bé Sữa! Con nhìn thấy điều gì có thể xảy ra nếu con không ở cạnh ta chưa?” ông nói.
  “Vâng, con biết rồi! Con rất hối hận! Tôi trả lời. “Cám ơn ông đã trở lại để cứu con!”
  “Bây giờ, đừng bao giờ không vâng lời và bỏ đi nữa nhé, nếu không một điều gì đó tồi tệ hơn có thể xảy ra cho con! Con không biết rằng một số người sẽ bắt bê đi lạc và dắt đi mất không?” ông cảnh cáo. “Ta chắc chắn con không muốn điều đó xảy ra cho con, vì vậy tốt hơn con đừng làm điều này nữa!”
  Chắc chắn thế rồi, sau ngày đó, vài thằng bé tinh nghịch cố đến để bắt một trong những con bê trong đàn, nhưng người chăn bầy can đảm đã xuất hiện ở đó dọa chúng phải sợ hãi bỏ đi. Tôi vui đến nổi mà tôi đã học được cách luôn đi sát bên người chăn bầy.
 Tuy nhiên, khi tôi hơi lớn lên, tôi quên mất bài học tôi đã học, và bắt đầu đi ra khỏi nhóm một lần nữa:
 “Bé Sữa! Con là con bê rất hư hỏng! Ta đã bảo con đừng bao giờ đi xa ta nữa mà! Con không nhớ những gì đã xảy ra lần trước sao? Hơn nữa, vào thời gian này mùa mưa sẽ đến, và ta không muốn con bị mắc kẹt trong cơn bão! Vậy con không được phép lang thang một mình đâu nhé!”
  Nhưng như trước đây, tôi nghĩ rằng tôi hiểu biết hơn người chăn bầy này.
  Hừm. Mùa mưa đang đến sớm, tôi tự nghĩ. Lúc đó, mình sẽ không thể nào lang thang một mình được, vậy hôm nay mình sẽ lang thang vui chơi trong khi mình vẫn còn có cơ hội! Mình biết ở dưới con suối này cỏ rất tươi ngon, ngon hơn cỏ khô trong cánh đồng này nhiều! Mình chắc sẽ không ai để ý nếu mình lẻn ra một lát!
  Vì vậy tôi đi xuống thung lũng cạnh dòng suối và bắt đầu ăn đám cỏ tươi ngon. Tôi đang thích thú tận hưởng, đến nỗi không để ý những đám mây âm u, hầu như đen kịt đang kéo đến chân trời. Người chăn bầy đã cảnh báo tôi rằng trời sắp mưa, nhưng tôi không muốn lắng nghe ông. Thình lình tôi nghe tiếng sấm sét ầm ầm, và mưa bắt đầu trút xuống trên những ngon đồi kế bên. Mặc dù, tôi có thể thấy mọi chuyển biến xung quanh, tôi vẫn nghĩ tôi có thời gian để chơi đùa quanh thung lũng nơi đám cỏ xanh trông rất ngon lành.
  Nhưng sau một thời gian ngắn, tôi thình lình nghe tiếng ầm ầm, và dòng nước lũ đang chảy ào ào xuống con suối này! Tôi cố leo lên bờ cho an toàn, nhưng nước ập nhanh đến nỗi tôi không có thời gian để di chuyển ra khỏi   con đường này, và cơn lũ lụt đã cuốn tôi đi! Dòng suối biến thành con sông hung hãn, và cuốn tôi theo cho tới khi con sông lượn qua một góc và tôi bị đẩy tung lên bờ sông này. Tôi quá kinh hãi vì không biết mình đang ở đâu, mà tôi còn ướt như chuột lột và lạnh lẽo. Tôi nghĩ rằng mấy đứa trẻ tinh nghịch đó sẽ đến bắt rồi đưa tôi đi xa, vì vậy tôi tự trốn và ao ước rằng người chăn đến kế bên, và sẽ tìm thấy tôi. Chắc chắc khi ông đếm lại đàn bò, ông sẽ biết một trong những con bê bị mất tích.
  Nhưng những cơn mưa quá dữ dằn, và cơn bão hung hãn, vì vậy tôi không biết liệu người chăn bầy mạnh mẽ cao lớn của tôi có dám liều lĩnh đi trong cơn bão khủng khiếp như vậy không. Xét cho cùng, tại sao ông muốn cứu tôi chứ? Tôi rất hư và không vâng lời, tôi chỉ là một con bê nhỏ bé, có thể không đáng giá chi nhiều đối với người chăn bò.
  Vậy là những cơn mưa cứ tiếp tục trút xuống, tôi cảm thấy yếu ớt đến nỗi nghĩ rằng tôi sẽ chắc chắn chết mất. Nhưng rồi tôi nghe tiếng nói:
  “Bé Sữa! Bé Sữa ơi! Bé Sữa! Con ở đâu?”
  Chính là tiếng nói tuyệt vời của người chăn bầy mạnh mẽ của chúng tôi. Ông đã đến và tìm thấy tôi! Tôi chỉ còn có thể cất tiếng rên rỉ đáng thương, nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ thu hút sự chú ý của người chăn bò, và ông ta chạy đến cứu tôi.
  “Chúng ta hãy về nhà nào”, ông nói. “Bây giờ mọi thứ sẽ ổn thôi.”
  Tôi cảm thấy thật tệ hại khi để người chăn bầy phải chịu quá nhiều rắc rối để đi tìm tôi. Ông ta rất lạnh, ướt át và người đầy sình lầy vì đi tìm kiếm. Tôi thực sự ao ước rằng mình đã không quá ích kỷ và không vâng lời.
  Cuối cùng chúng tôi đã về đến nhà người chăn bầy, và ông dọn một chỗ cho tôi được ấm áp. Ông đi mời tất cả bạn bè và bảo họ đến chung vui với ông, vì con bê lạc đã được tìm thấy!
  Đêm đó tôi thực sự cảm thấy trưởng thành như Mẹ, vì tôi biết sẽ không bao giờ chạy xa người chăn bầy nhân hậu này nữa!
  “Nhưng tại sao anh bỏ lại tất những con còn lại trong bầy để đi tìm một con bê hư mất đi lạc?” bạn ông hỏi.
  “Liệu đó không phải là ý của Đức Chúa Trời, Cha chúng ta trên trời, nếu để cho một trong những sanh linh nhỏ bé này phải hư mất sao!” người chăn bầy trả lời.
“Anh là người chăn bầy nhân hậu đã phó sự sống mình vì những sự sống bé nhỏ khác!” bạn ông tuyên bố.

CÂU HỎI
. Bé Sữa đã học được bài học quan trọng gì?
. Em nghĩ gì khi Bé Sữa đã tiếp tục làm điều người chăn bầy bảo với nó đừng làm?
. Em có vâng lời người chăm sóc mình không?
. Có bao giờ em đi tới nơi em không được phép? Điều gì đã xảy ra?
. Trong câu chuyện này, Chúa Giê-xu giống người chăn bầy như thế nào? Đọc Giăng chương 10 và thảo luận.


CẦU NGUYỆN VÀ NGỢI KHEN

  Chúa Giê-xu yêu quý, xin Ngài hãy giúp con biết vâng lời để con luôn an toàn và tránh khỏi mọi rắc rối. Xin hãy giúp con biết lắng nghe thầy cô và người chăm sóc con, những người mà Ngài đã sai đến để chăm lo cho con. Amen.  

BỨC THƯ CỦA CHÚA GIÊ-XU
Đôi khi thật khó hiểu tại sao vâng lời là rất quan trọng. Nhưng nếu các con chỉ làm theo và vâng lời, rồi sau đó các con sẽ hiểu tại sao nó lại quan trọng. Có lẽ các con không biết có nguy hiểm ở phía trước khi người chăm sóc gọi và bảo các con đừng chạy nữa. Ta muốn chăm sóc tốt mỗi một người trong các con, các con yêu quí của Ta, nhưng các con phải giúp Ta bằng cách vâng lời để các con không tự dấn thân vào nguy hiểm nữa.  








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét