Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

Mẹ đau đầu khi kể chuyện cho Khải

Buổi tối mẹ kể cho Khải Phú nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ. Hôm rồi mẹ kể chuyện y theo mẹ đọc được trong sách, khi đọc mẹ vẫn thấy bình thường, nhưng khi Khải thắc mắc thì mẹ mới nhận ra câu chuyện nhiều chỗ khúc mắc. Câu chuyện là:


CUỘC CHIẾN GIÀNH GIẬT
  Ở sâu trong công viên, có một cây sồi cao rậm rạp lá. Trên một nhánh cây lớn thấp hơn  có một chiếc tổ chim mới xây. Hai con chim cổ đỏ đã chọn nơi này làm tổ. Chim mẹ đẻ được bốn cái trứng màu xanh dương xinh xắn. Ngày đêm cô ấp ủ những cái trứng để giữ cho chúng ấm áp dễ chịu.
  Một hôm, cuối cùng bốn cái trứng nhỏ bé này vỡ ra và bốn con chim non tí hon xuất hiện. Ban đầu chúng không giống như những con chim cổ đỏ lắm, nhưng sau một thời gian ngắn chúng mọc những chiếc lông tơ và tất cả đều đã mở mắt để nhìn thế rộng lớn quanh chúng. Chim mẹ và bố đặt tên cho tất cả chúng nó. Họ gọi hai chim trống là Billy và Reddy, và hai chim mái là Cherry và Chirpy.
  Chúng thường đánh nhau tranh giành lấy thức ăn ngon nhất hay nhiều nhất, và chúng không bao giờ nói “cảm ơn” với chim bố mẹ, người đã làm việc vất vả để tìm thức ăn cho tất cả bọn chúng. Bất kể bố mẹ chúng nói với chúng nhiều thế nào và cố gắng giúp chúng hòa thuận với nhau, nhưng chúng đang trở thành những con chim nhỏ bé nghịch ngợm, gây gổ, chọc ghẹo nhau, xô đẩy và chen lấn nhau suốt cả ngày. Rồi một hôm, một điều xảy ra đã thay đổi tất cả.
  Chim bố mẹ đang sẵn sàng bay ra ngoài tổ để tìm ít đồ ăn sáng cho các con. Buổi sáng đặc biệt này các con chim con đều đói hơn thường lệ. “Bố ơi, mang cho con một con giun căng mọng, mập mạp, ngon lành ha?” Billy khẩn khoản. “Ồ, con chẳng thích giun”, Chirpy rên rỉ. “Bố, bố chỉ cần đem cho cho chúng con vài con côn trùng nhỏ thôi” “Không đời nào”, Cherry ríu rít. “Con thích vài quả mọng tươi ngon hơn.”
  “Các con, hãy nhớ cư xử đúng đắn nhé”, chim mẹ nhẹ nhàng nhắc nhở đám chim con háu ăn của mình. “Khi các con yêu cầu điều gì, các con cần phải tử tế, lịch sự và nói như thế này, ‘Bố mẹ ơi, bố mẹ có thể đem về cho chúng con một con giun ngon lành được không ạ?’ Khi có thức ăn mà các con không thích, các con nên vẫn cố gắng ăn nó với tấm lòng biết ơn vì Đức Chúa Trời đã cung cấp và giúp bố mẹ tìm thấy nó cho các con.”
  Những con chim con lắng nghe một lúc, nhưng không bao lâu sau, chúng quên hết tất cả những gì mẹ vừa dạy.
  “Bố biết con thực sự thích gì không? Vài hạt giống giòn rụm ngon lành!” Reddy yêu cầu. “Bố ơi”, Billy nói, “Sao bố không chỉ kiếm những gì bọn con muốn để tất cả chúng con đều thấy vui?” “Đúng đấy, hãy kiếm tất cả những thứ chúng con muốn ăn ấy!” những con khác nhắc lại. “Điều đó sẽ làm chúng con vui vẻ!”
   “Ồ, anh yêu, mình có thể làm gì đây?” Chim mẹ thì thầm với chim bố.
  “Chúng ta có thể cố gắng cho mỗi một đứa đúng những thứ chúng muốn. Chúng ta sẽ phải ra sức thật nhiều để tìm kiếm thêm nữa, nhưng nếu việc đó khiến chúng vui vẻ, thì cũng đáng làm. Nào, chúng ta hãy đi tìm những gì có thể”, cuối cùng, chim bố nói. 
  Chim bố mẹ bay đi ở phía bên kia công viên. Chim bố phát hiện đầu tiên một con giun đất rất lớn đang ngọ nguậy chui lên mặt đất rồi lủi vào trong cỏ.
  Với tốc độ thật nhanh nó bay xuống chộp ngay con giun. Con giun này rất lớn và mạnh mẽ và một phần vẫn còn nằm trong đất. Con giun chống cự hết sức mình, và chim bố cố sức kéo và kéo mãi. Chim mẹ trông thấy cuộc giằng co nên tham gia và cùng nhau kéo, kéo, và cuối cùng, con giun bỏ cuộc và hai vợ chồng hạnh phúc với một mẻ lớn bay về tổ.
  “Ồ, nhìn kìa! Bố tìm được giun cho mình rồi!” Billy kêu chiêm chiếp. “Coi như mình sắp sửa được bữa ăn sáng đầu tiên!” Billy há cái mỏ rất lớn để chờ bố nó thả cả con giun vào.
  “Billy”, chim mẹ bảo, “con giun này đủ lớn để cho tất cả các con ăn. Bố mẹ sẽ tiếp tục tìm kiếm, nhưng mất một thời gian lâu để bay qua công viên và trở về. Các con chỉ phải chia sẻ nhau con giun này đến khi bố mẹ quay về.” Chim bố và mẹ bay đi bay lại để tiếp tục kiếm mồi thêm cho buổi sáng, nhưng … chà, các bạn đoán xem … Billy không muốn chia sẻ.
  “Xin lỗi tụi em, đây là con giun của anh! Các em đã kêu thứ gì khác cho bữa sáng rồi. Nên các em phải chờ tới lượt mình.” “Nhưng sẽ ra sao nếu bố mẹ không thể tìm thấy những hạt  ngũ cốc giòn ở bất cứ nơi đâu?” Reddy lo lắng lớn tiếng nói. “Billy, làm ơn đi, chúng ta cùng ăn con giun này nhé!” “Không, không, không! Không đời nào! Đây là con giun của anh. Anh sẽ ăn nó hết một mình!”
  Như thế một trận kéo co gay go bắt đầu. Billy chộp một đầu con giun và Chirpy, Cherry và Reddy chộp đầu kia rồi bắt đầu kéo. Billy trèo lên mép tổ để giữ thăng bằng tốt hơn và kéo mạnh con giun xa ra khỏi tổ chúng. Bây giờ Billy hoàn toàn ở trên tổ. Nó đang đứng trên mép tổ và tất cả cái giữ nó lại là con giun. Billy kéo mạnh con giun hết sức mình, Chirpy, Cherry và Reddy mất thăng bằng ngả chúi về phía trước. Thình lình Billy té ngửa  ra ngoài tổ! Nó há miệng sợ hãi và mỏ nó không còn giữ con giun. Billy rơi xuống một đoạn đường dài, và nó đáp xuống đám cỏ mềm mại kêu “bịch” một tiếng.
  “Ồ không!” Reddy kêu quác quác. “Nhìn kìa, Billy đã rơi xuống xuống đất. Anh ấy có bị thương không?” “Em không nghĩ vậy đâu.” Cherry nói. “Xem này, Billy đang đứng lên và nhảy lò cò loanh quanh. Nhưng anh ấy chưa bay được và anh ấy quá to nên bố mẹ khó nâng lên tổ được, vậy anh ấy sẽ trở về tổ như thế nào đây?”
  Những cặp mắt nhìn về khu rừng theo mọi hướng để xem anh mình có tìm được ai giúp đỡ không, nhưng chẳng có gì.
  “Ồ không !” Cherry la lên. “Nhìn đằng kia kìa! Băng ngang qua đám cỏ lối này! Đó là con mèo đực già kinh tởm to lớn mà bố mẹ và tất cả bạn bè họ luôn luôn phải xua đuổi.” “Chúa ơi, việc này không có vẻ gì ổn cả. Chúng ta hãy cầu nguyện cho Billy nào!” “Đức Chúa Trời yêu dấu ơi, xin hãy giữ gìn Billy. Hãy giải cứu anh ấy khỏi con mèo khủng khiếp đó, và dù sao đi nữa, hãy giúp anh ấy trở lại tổ trên đây!”
  Bên dưới, Billy bé nhỏ đang có một ít ý tưởng xáo trộn của riêng mình. Nó hoàn toàn chỉ có một mình trên mặt đất, nơi nguy hiểm nhất trên thế gian cho những con chim non bé bỏng. Billy lén nhìn trộm lên trên đám cỏ rồi nhìn quanh quất. Đôi mắt nó phát hiện một con mèo đực đen to lớn đang mở đường hướng về phía nó. Lòng nó hoảng sợ. “Mình đang gặp rắc rối nghiêm trọng”, nó nói với chính mình. Billy cũng quyết định cầu nguyện. Nó cầu nguyện hết lòng hơn bao giờ hết.
  “Lạy Chúa Giê-xu yêu dấu, con rất hối hận đã là một con chim vô ơn, tham lam, ích kỷ, xấu xa. Con hứa con sẽ cố gắng hết sức để học bài học của mình. Ồ, xin giữ gìn con an toàn. Hãy che dấu con để con mèo này không trông thấy con. Và dù sao xin Ngài giúp con trở về tổ!”
  Con mèo đến càng lúc càng gần hơn nơi Billy đang đứng, vẫn ẩn mình trong cỏ. Bây giờ,  bất cứ lúc nào con mèo sẽ phát hiện ra Billy. Thình lình, Chirpy nhận ra bố nó đang bay về phía chúng và mẹ ở phía sau bố. Chirpy kêu to lên bằng giọng lớn nhất của mình, “Nhanh lên! Nhanh lên! Billy đang gặp rắc rối và có một con mèo đang tới!”
  Đôi mắt sắc sảo của bố không lâu đã nhìn thấy con mèo và gần như trông thấy nơi Billy tội nghiệp đang run lên trong đám cỏ. Bố thét lên một tiếng giận dữ lớn, lao thẳng xuống con mèo và mổ vào đầu nó, đập cánh phành phạch. Rồi mẹ bổ xuống thật nhanh và bay thoát khỏi trước khi con mèo có thể vồ lấy bà. Con mèo rất ngạc nhiên bởi cuộc tấn công đột ngột từ trên không này đến nổi nó phóng nhanh ngang qua công viên.
  Anh chị em nó thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Billy được an toàn. Nó không đói vì bố mẹ sẽ tìm thấy nó trên mặt đất. Nhưng mặt đất vẫn còn là nơi rất nguy hiểm và sẽ mất khá lâu trước khi Billy bay được.
  Rồi một phép lạ xảy ra. Một ông già nhân hậu đi loanh quanh cây sồi và, nghe Billy kêu chiêm chiếp, ông ghé lại và thấy nó núp trong cỏ. “Đừng lo, anh bạn bé nhỏ”, ông già nói. “Chúa Giê-xu yêu những con chim nhỏ bé và ông cũng vậy. Ngài biết con rơi xuống đất và đang gặp rắc rối, vì vậy Ngài sai ông đến đây để giúp con.”
  Ông già quì xuống để nâng nó lên. “Tổ con có gần đây không?” Lúc đó ông nghe Chirpy bé bỏng kêu chiêm chiếp lớn trên cây. Cô em lo lắng về Billy.
  “Nhìn kìa”, Cherry nói. “Ông già đó thấy tổ chúng ta và đang đem Billy trở lại với anh em mình! Ồ, cảm ơn, Chúa Giê-xu yêu dấu,  vì đã đáp ứng lời cầu nguyện của anh em chúng con!”
  “Nào vào đi, anh bạn bé nhỏ”, ông già nói khi ông đặt Billy vào trong tổ.
  “Ở nhà thật là dễ chịu!” Billy nói. “Anh xin lỗi các em! Anh thật ích kỷ và đáng ghét. Chắn chắn hôm nay anh học được bài học …”
  “Hôm nay tất cả chúng mình học được một bài học”, Chirpy nói. “Em cảm thấy hầu như chúng mình trưởng thành chỉ trong một ngày.”
  “Nào, anh em”, Reddy nói. “Nhìn kìa, chúng mình vẫn có một con giun to lớn ngon lành để ăn.”
  Vì vậy tất cả lũ chim chia sẻ con giun này. Bố mẹ hãnh diện đứng xem và rất vừa lòng thấy tất cả con mình cư xử rất dễ thương. Từ đó trở đi, những con chim nhỏ gắng hết sức tử tế với nhau và rất lễ phép với bố mẹ. Bất cứ lúc nào chúng được cho chút ít thức ăn ngon, tất cả đồng thanh nói lớn “Cám ơn bố mẹ!”

Mẹ kể thì Khải nghe chăm chú, và đặt câu hỏi, có những câu mẹ trả lời qua loa (vì mẹ "bí"). Và vì vậy mà mẹ càng tạo ra nhiều sự vô lý hơn!! Chẳng hạn như: 
Con mèo đi tới định ăn thịt con chim khi con chim bị rơi xuống đất - Khải hỏi: Tại sao con mèo biết leo lên cây mà nó không leo, chờ khi con chim rớt xuống mới ăn thịt? Đáp: Vì con chim bố mẹ phải làm tổ tít trên cao để con mèo không leo tới được (không thuyết phục lắm).
Lúc đó, con chim bố bay về mổ lên đầu con mèo, con mèo sợ quá chạy mất, nhưng chim bố chịu thua không đem con lên tổ được - Hỏi: Sao nó không đem con lên được? Đáp: Vì chim bố mẹ không có tay để bế con lên! Hỏi: Sao nó không dùng chân để cắp con? Mẹ nghĩ: Ừ nhỉ, sao vậy ta, mà cứ nói đại: Có lẽ chim bố cắp không nổi!!!
Lát sau có ông già đi ngang qua, ông trả con chim về tổ của nó - Hỏi: Ông già làm sao trả con chim về tổ được, già rồi mà tổ thì tuốt trên cao? Đáp: Thì ông leo lên cây!!!
Bố thì cười ngặt nghẽo, mẹ thì bực mình tác giả của câu chuyện.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét